Bây giờ em ở đâu
Câu hỏi lặng im bỗng gào lên giận dỗi
Sài Gòn vào mưa nên buổi chiều lầy lội
Cũng như tôi lầy lội tuổi thanh xuân
Em ở đâu mây trắng có theo cùng
Có còn màu áo xanh xinh thương nhớ
Ngôi nhà ấy lối vào cổng vẫn khép
Không còn em, không thấy có tình yêu
Tôi tìm em trong nỗi nhớ cuồng điên
Chiều Sài Gòn vào mưa buồn đến tội
Tôi lang thang như một người lạc lối
Lòng hoang mang dâu bể mò kim
Đã bao ngày nỗi nhớ nằm im
Chờ mưa đến để gào lên giận dỗi
Tôi đến đây dẫu không còn ai đợi
Ngôi nhà xưa chợt lạ dưới mưa rơi
Tôi tự mình an ủi lấy tình tôi
Mưa Sài Gòn ào ạt nhưng chóng tạnh
Nỗi nhớ em lại cứng đầu ương ngạnh
Vẫn gào lên giận dỗi cơn mưa chiều.
Sài Gòn, 7504
Những vần thơ này tôi xin dành tặng cho người con gái mà tôi yêu quý nhất. Em đã đến như một cơn mơ, mái tóc em được ủ hương thơm ngát, nụ cười của em khiến bước chân tôi lạc lối đi tìm. Tôi khao khát được hôn lên mái tóc em lần cuối..., nhưng em hãy hứa:
Đừng buồn vì tôi nhé!